Cuộc sống hôm nay có thể được tóm
lại trong hai chữ “vội vã”. Thật vậy, một khuynh hướng sống hiện tại là người
ta đều vội vã, gấp rút, chỉ muốn nghĩ đến tốc độ mà không nghĩ tới chất lượng
hiệu quả của công việc.
Trong lãnh vực ẩm thực, thịnh hành
những món ăn nhanh (fast foods), mì ăn liền. Các nhà hàng quảng cáo những món
ăn làm rất nhanh để phục vụ khách sau 9 phút. Việc ăn uống cũng rất vội vàng,
không phải là thưởng thức nghệ thuật nấu ăn, mà giống như chỉ nhằm mục đích nạp
năng lượng cho cơ thể.
Ngôn từ của ngành ẩm thực đã ảnh
hưởng lãnh vực văn hóa, vì thế mà xuất hiện những bộ phim kiểu “mì ăn liền”, sản
xuất với tốc độ nhanh, đầu tư ít, đồng thời đáp ứng được thị hiếu rẻ tiền của
một số khán giả. Thông thường, những bộ phim kiểu này không chuyển tải một
thông điệp gì đặc biệt, nhai đi nhai lại những câu chuyện có nội dung giống
nhau, người ta chỉ xem một lần, vì nó chẳng để lại ấn tượng nổi bật.
Trong lãnh vực chăn nuôi, tràn lan
các loại thuốc kích thích mà tên gọi của chúng được khởi đầu bằng chữ “siêu”: “siêu tăng trọng”, “siêu
nạc”, “siêu tốc”. Cách đây vài tháng, rộ lên vụ một số người chăn nuôi heo ở Đồng Nai sử dụng chất
kích thích siêu nạc, làm cho trên bàn ăn vắng bóng những món thịt và những người
chăn nuôi lương thiện một phen điêu đứng.
Chẳng chịu thua, những người làm
nghề nông cũng đã quen với một loạt hóa chất chẳng rõ nguồn gốc, tên gọi của
chúng cũng mang tính “siêu tốc”. Nghe nói có loại thuốc gọi là “thuốc kích
phọt” làm cho cây rau lớn nhanh tới 5cm mỗi ngày (Tin đăng trong “Tiền phong online” 11-1-2008). Cũng vậy, người ta
thu hoạch trái cây khi còn non xanh sau đó dùng thuốc kích thích và trái cây tiếp
tục chín khi vận chuyển hoặc khi lưu kho mà vẫn thơm ngon về hương vị, hấp dẫn về màu sắc, đầy vẻ quyến rũ và lôi kéo
giác người tiêu dùng.
Những người tham gia giao thông ai
cũng muốn đi nhanh mà chẳng để ý đến việc chấp hành luật. Mỗi ngày có biết bao
tai nạn, thiệt hại về tài sản và nhân mạng, vậy mà vẫn còn quá nhiều những
người phóng nhanh vượt ẩu, để rồi vì “nhanh một phút mà chậm cả đời”.
Trong tình yêu hôn nhân, người ta
yêu vội vã, cưới vội vã rồi cũng vội vã chia tay. Hậu quả là phá thai tràn lan,
hoặc nếu có những đứa trẻ ra đời thì cũng thiệt thòi bất hạnh vì có cha mà
không có mẹ hay ngược lại. Đó cũng là nguyên nhân dẫn đến những trẻ em bụi đời,
băng đảng và lang thang cùng cực.
Trong lãnh vực kinh tế, nhiều
người mong muốn làm giàu thật nhanh, bằng mọi giá, theo kiểu chụp giật, bất
chấp pháp luật và lương tâm đạo đức con người. Có người đã phải trả giá rất
đắt, vì làm ăn bất lương là con đường ngắn nhất để dẫn đưa người ta vào tù.
Trong lãnh vực luật pháp, vì vội
vàng nên có những văn bản pháp luật mà lại… trái pháp luật! hãy đọc trang tin
điện tử Hà Nội
Mới ngày 25-3-2012: “Số liệu thống kê của
Bộ Tư pháp cho thấy, năm 2011, các Sở Tư pháp của 63 địa phương trong cả nước
đã kiểm tra gần 44.600 văn bản quy phạm pháp luật, phát hiện gần 4.000 văn bản
có dấu hiệu vi phạm pháp luật về hình thức, nội dung và thẩm quyền ban hành.
Xét về con số thì tỷ lệ văn bản vi phạm pháp luật của năm 2007 là 21%; 4 năm
sau, năm 2011 con số đó là 30%. Đây là thực tế đáng lo ngại”. Chuyện thật
mà tưởng như đùa. Những người lập ra văn bản pháp luật mà cẩu thả hoặc kém năng
lực thì sẽ đưa tương lai đất nước đến đâu? Chúa Giêsu đã nói:“Người mù mà dắt người mù, cả hai sẽ lăn
xuống hố” (Mt 15,14). Đã có khá nhiều văn bản pháp luật bị “tuýt còi” ngay
sau khi được công bố. Tuy vậy, cũng có khá nhiều người đã trở thành nạn nhân
của những văn bản phạm quy như vậy.
Trong đời sống đức tin, có nhiều bạn
trẻ cũng yêu nhau vội vã và nhanh chóng đòi bằng được cử hành hôn lễ, vì vậy mà
nảy sinh loại hình những lớp giáo lý hôn nhân cấp tốc (hay siêu tốc!). Nhiều
cặp lấy nhau vội vã kiểu này, sau đó ít khi thấy họ đến nhà thờ. Lấy nhau vội
vã, nhiều cặp cũng không thể sống với
nhau được lâu bền. Họ cũng vội vã chia tay.
Có lẽ nguy hiểm nhất là trong lãnh
vực truyền thông. Việc đăng tải và phát hành những nhận định hay kết luận quá
vội vàng đã gây biết bao hậu quả tai hại. Người ta thông tin vô trách nhiệm, có
khi mang một cái tên bất kỳ nào đó. Nội dung thì vu khống thất thiệt. Năm 2010,
bỗng nhiên trên mạng internet xuất hiện những bài viết về nguy cơ ung thư do ăn
bưởi, cá kèo, sầu riêng… thế là những người tiêu dùng tẩy chay các loại rau quả
hay thực phẩm được nêu, làm cho những người sản xuất chỉ còn biết khóc bên đống
sản phẩm không tiêu thụ được. Không rõ pháp luật của ta quy định thế nào về
những người đưa những thông tin thất thiệt. Hình như những sự việc sau khi xảy
ra rồi nhanh chóng chìm xuồng, chỉ những người lao động nghèo là lãnh đủ.
Ông bà ta đã dạy: “Dục tốc bất
đạt”. Muốn nhanh quá thì sẽ không thành công. Những hậu quả nhãn tiền đã chứng
minh điều đó. Vì lợi nhuận, người ta có thể làm mọi việc, không xét đến tiếng
nói của lương tâm, không quan tâm đến mạng sống của người khác. Một nền văn hóa
có truyền thống hiếu hòa lâu đời đang có nguy cơ bị thoái hóa do lối sống xô
bồ. Một giống nòi đã bao đời làm vẻ vang Dân Việt đang có nguy cơ bị chết dần
chết mòn do sự vô trách nhiệm và ích kỷ của con người.
Cuộc sống cần có chữ “nhẫn” để hành động đúng, vì “sai một ly, đi một dặm”.
Cuộc sống cần có chữ “nhẫn” để tự chủ trong ngôn từ, vì “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã
nan truy” (một lời xuất ra, bốn con ngựa đuổi không kịp).
Cuộc sống cần có chữ “nhẫn” để giữ tình bác ái, vì “khi
nóng giận, con người không thực thi đường lối công chính của Thiên Chúa”
(Gc 1,20).
Có người so sánh cuộc đời giống
như một bản nhạc giao hưởng, được cấu thành bởi những âm điệu khác nhau. Bản
nhạc ấy có khi sôi động, có lúc nhẹ nhàng. Trong bản nhạc cũng cần có những
khoảng lặng để tăng thêm cảm xúc. Bản nhạc cuộc đời cần có những khoảng lặng ấy
để giúp con người nhìn lại cuộc sống của mình, để tránh cách hành xử vội vàng.
Mỗi người chúng ta hãy tạo cho mình những khoảng lặng ấy, và như thế, cuộc sống
này sẽ êm đềm và trữ tình hơn.
+Gm Giuse
Vũ Văn Thiên
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét